marketing

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Một số bài thơ thời học trò ngu ngơ

Vu Vơ
 
Thôi em ở lại với rừng
Ta về mưa nắng bên dòng Cửu Long
Bến trầm tư lỡ mê ngôn
Chơi vơi cõi mộng càn khôn một đời
Nỗi cô đơn kết thành lời
Tình thiên cổ đã xa rời phận em
Đèn quá khứ cõi hồng trần
Tơ duyên không đến đời riêng 1 lần
Tình chiêm bao lúc lạc phần
Trái tim vỡ vụn trăm hần chia xa
Tình sầu chết giữa mùa hoa
Bước chân hoang chốn phù sa một dòng
Cho em cả trái tim hồng
Một mùa xuân với cõi lòng ngỗn ngang
 


Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Vai hinh ky niem

THUY TINH KHANH HOI
1
LOGISTIC CUA TTKH
2
3
ngay cuoi MVG
4
VE THOI - GAME OVER

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

CHUYEN TAO LAO



VÀI CHUYỆN TÀO LAO
 ( cóp nhặt trên internet )


Câu chuyện thứ 1.

Trên đời này có 2 việc khó nhất:
1 ) là nhét tư tưởng của người này vào đầu của người khác.
2 ) là nhét tiền của người khác vào túi của mình.


Nếu:
Ai làm được điều số 1 thành công thì người đó được gọi là "thầy".
Ai làm được điều thứ 2 thành công thì người đó được gọi là "chủ".
Còn nếu có người làm được cả 2 điều trên thành công thì ta gọi đó là "Vợ" !!!
Bài học : Hãy nhớ ! Vợ là số 1 trên đời !


Câu chuyện thứ 2.

Chàng yêu nàng từ thuở nàng mười lăm mười sáu tuổi.
Không được chấp nhận. Cả hai lén lút quan hệ, quậy tưng bừng, trốn nhà, dọa chết.
Trong khoảng cả năm dài, ông bu bà bu gọi là phạm pháp, dụ dỗ trẻ vị thành niên, có nguy cơ ra tòa thụ án.
Nhưng nếu chuyện đó kéo dài khoảng ba năm, nàng hết vị thành niên, mà vẫn êm ắng không có chi, thiên hạ gọi là yêu lén lút, yêu trộm, yêu oan trái.
Rồi nếu mối tình kéo dài sáu bảy năm, sẽ được gọi là tình yêu đích thực, vượt núi trèo đèo qua bao khó khăn… để mà yêu nhau.

Bài học : Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm được trong… bao lâu!

Câu chuyện thứ 3.

Một nàng cave.
Nếu ngủ với thợ thuyền lao động nhập cư hay vô nghề rỗi nghiệp, sẽ bị gọi là đối tượng xã hội.
Nếu ngủ với đại gia lừng lẫy, thì được gọi là chân dài.
Nếu ngủ với ngôi sao sân cỏ hay màn bạc, sẽ được đàng hoàng lên báo kể chuyện “nghề nghiệp” mà còn được trưng ảnh hở thịt hở da giữa công chúng, không ai quy chụp gì.

Bài học : Bạn làm gì không quan trọng, quan trọng là bạn làm điều đó với ai!




Câu chuyện thứ 4.

có cái gì không ổn

Một nàng gái ế chạy tới đồn cảnh sát tố cáo: “Tôi đã cẩn thận để tiền trong áo lót, thế mà thằng cha đứng cạnh tôi trên xe bus đông đúc đã móc lấy mất tiền của tôi !”.
Cảnh sát ngạc nhiên: “Tại sao nó có thể móc tiền được ở một vị trí “nhạy cảm” như thế, mà cô không la lên ?”.
Cô nàng thút thít: “Ai ngờ được là nó chỉ muốn moi tiền !”

Bài học : Một nhà kinh doanh tài ba là người moi được tiền của khách hàng trong lúc đang khiến khách hàng sung sướng ngất ngây.




Câu chuyện thứ 5.

Nhân viên nữ một công ty vệ sinh rất buồn phiền vì các quý ông thường lơ đãng khi vào nhà vệ sinh.
Để giải quyết những vũng nước vàng khè dưới nền toilette, nhân viên này có sáng kiến dán lên tường phía trên bệ xí nam một tờ giấy: “Không tiểu tới bô chứng tỏ bạn bị ngắn, tiểu ra ngoài bô chứng tỏ bạn bị… ủ rũ!”.
Ngay từ ngày hôm sau, toilette nam sạch bóng và không còn quý ông nào lơ đãng nữa.

Bài học : Hãy lấy trãi nghiệm mà chứng minh cho khách hàng thấy vấn đề một cách cụ thể, ấn tượng.




Câu chuyện thứ 6.

Bố mẹ nàng mở cuộc thi tuyển con rể.
Chàng A nói, tài khoản có một triệu đô.
Chàng B khoe, có biệt thự hai triệu đô.
Bố mẹ nàng có vẻ ưng lắm.
Chàng C nhanh nhẩu, cháu chả có gì cả, thưa các bác, cháu chỉ có mỗi một đứa con, nó hiện đang nằm … trong bụng của con gái hai bác!

Bài học : Muốn cạnh tranh với đối thủ, cần có tay trong !



Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

MỘT THỜI MVG




            ( Mượn ý bài “ Nhớ rừng “ của nhà thơ Thế lữ )



Gặm 1 khối ưu phiền trong nhà bếp
Ta ngồi chờ khi nồi nước gần sôi
Nghĩ đời ta chỉ xuống cấp thế thôi
 
Ai ngờ tuột dốc còn  hơn “vợ đậu”
Nay jobless  ta chẳng còn gì nữa
Ôm việc nhà việc cửa giống Osin
Từ sáng trưa làm đến rêm mình
Như người ở ngày đêm không than vãn

Ta sống mãi trong niềm thương nỗi nhớ
Thuở MVG hoành tráng  của ngày xưa
Nhớ lò thủy tinh đèn đốt sáng bừng
Nhớ IS ì ầm , nhớ dòng chai lẻng kẻng
Nhớ bạn thợ nấu hầm hì , vui tính
Nhớ những lần thủy tinh chảy …rợn người
Đứng trước lửa vẫn tiếng cười lố nhố


Nào đâu những hôm tiền đầy túi
Ta vui cùng mấy ông  bạn lang thang
Đâu những lần nhậu nhẹt đến ngang tàng
Ta say xỉn  đường về gần quên lối
Nhớ những ngày “lết “ tăng 2 , tang 1
Quán karaoke , quậy phá   tưng bừng
Ôi thời oanh liệt nay còn đâu ....

Nay ta ôm niềm “ấm ức “ tới .. đâu
Chán những cảnh mỗi ngày không thay đổi
Những việc cỏn con, tầm thường không đáng kể
Cơm ăn , nước uống , áo mặc , dọn phòng
Đã thế vẫn chưa hết long nhong
Thêm vài việc như lau nhà hốt rác
Lương hưu trí hơn triệu đồng 1 tháng
Lề đường chưa đủ , ước gì quán” sang “

Hỡi nấm mồ 76 Tôn thất Thuyết
Là nơi MVG ta từng ngư trị
Nơi thênh thang ta ngang dọc  ngày xưa
Nơi ta không còn được thấy bao giờ
Có biết chăng trong nhưng ngày buồn chán
Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta được phảng phất gần ngươi
Hỡi 1 thời quá khứ của ta ơi


Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Tuổi học trò của tôi


Tuổi thơ ngày ấy xa rồi,
Thoảng quay về lại bùi ngùi bạn ơi
Lưu bút trang giấy  tả tơi,
Chỉ còn bức ảnh một thời quỷ ma.

Hãy nhìn và đoán cho ra
Ai đấy bạn nhỉ phải ta không nào




Ngày nào áo trắng xôn xao
Ngày nay tóc bạc cũng nao nao lòng



Petrus ký – Le Hồng Phong
Bao nhiêu kỷ niệm “long nhong” một thời
Còn ghi nhớ mãi  bạn ơi
Trường đây ,bạn cũ đầy vơi  nỗi niềm!!





Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

HƯU RỒI



Ngày mai tôi nghĩ hưu rồi
Ngày mai thôi kể cuộc đời bỏ di
Ngày nào sáng dậy là di
Ngày mai tỉnh giấc …biết chi mà làm
Ngày xưa đợi lúc hưởng nhàn
Giờ thành tỉ phú thời gian…. lai buồn
Hết thời cởi ngựa cầm gươm
Thôi đành góc bếp , thổi cơm , đuổi ruồi
“ Chồng người bám ghế để ngồi
Chồng em giữ rịt … cái nồi cá kho”
Bà ơi , đừng quá so đo
Tôi tuy không ghế , khò khò giấc ngon
Nghĩ hưu ngã rẽ cuộc đời
Nghĩ hưu để ngấm … một THỜI ĐÃ QUA